[Trans][SNH48-Tạp Hoàng] Âm Thanh Không Ngừng

Tên gốc: 声声不息

Tác giả: The_Sun_Team

Link: http://goo.gl/c469SJ

12166638_895188167263809_908960204_n

“Nhóm kia vừa gửi hàng đi rồi à?” Hoàng Đình Đình liếc nhìn Lý Nghệ Đồng vừa bước đến cửa, đem mẩu tàn thuốc cuối cùng phủi xuống hộp gạt tàn, trên ngón tay vẫn còn vương động vị ngọt của bột.

“Ừ.” Lý Nghệ Đồng đi tới cầu thang dừng một chút, quay người lại đi đến trước mặt Hoàng Đình Đình, “Bớt hút lại một chút.”

Hoàng Đình Đình chưa kịp nổi giận, Lý Nghệ Đồng đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

“Nhanh đem điều khoản sửa lại đi, đừng có suốt ngày cứ để ý đến tôi.” Hoàng Đình Đình vô thức nhìn vào khoảng không gian trống vắng ở góc thang lầu, từ ngữ nói ra không mang chứa một sự hờn giận nào.

Khói thuốc lá vị bạc hà thoáng qua đôi vai trần của Hoàng Đình Đình, từ cửa sổ bay ra ngoài, Hoàng Đình Đình đem thuốc lá dụi tắt, tiện tay khép lại cuốn sổ nhạc cũ, ngửa đầu tựa trên ghế sa lon. Rồi “Tạch” tại chỗ lớn tiếng gọi to lên lầu :

“Buổi tối ăn gì a? !”

————–

“Ngày mai tôi đi Nội Mông Cổ, nguồn hàng bên kia phải tự mình kiểm tra, nghe bọn chúng chém gió phóng đại bừa bãi, nếu không xem qua lớp da trâu đầu tiên này chúng ta sẽ bị lừa”. Ngày hôm sau Hoàng Đình Đình và Lý Nghệ Đồng ngồi đối diện nhau dùng bữa sáng, cùng nói đến việc hợp tác làm ăn giao phát hàng hóa lần trước.

“Uống sữa trước đi.” Lý Nghệ Đồng giọng trầm trầm.

“Cậu đừng có lần nào việc gì cũng đều không nhanh không chậm mà hoàn thành đc không? Dù sao thì lần này tôi cũng phải đi theo.” Hoàng Đình Đình cau mày, trừng mắt nhìn Lý Nghệ Đồng đem cốc cà phê đổi thành sữa nóng.

“Đây.” Lý Nghệ Đồng đưa tới một miếng bánh mì có quết chút bơ lạc, “Ăn đi.”

Hoàng Đình Đình hoàn toàn không tức giận, uống sữa ăn bánh mì, “Đừng quên giúp tôi sửa lại điều khoản, buổi trưa tôi sẽ đến nhà Triệu tỷ mang theo mấy mẫu hình sang.”

“Hôm qua mình mang đến xưởng rồi, cậu đừng bận tâm. Buổi trưa mình dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.” Lý Nghệ Đồng cũng không ngẩng đầu lên, trứng luộc trong tay đã lột phân nửa, “Trong khách sạn chỉ còn lại cậu là không có bảng kiểm tra sức khỏe.”

“Lý Nghệ Đồng cậu không thể ngừng quản tôi được sao? Dù sao tôi cũng là cấp trên của cậu, không thể vì hai ta là bạn học cũ, và ở cùng chung một chỗ với nhau thì cậu thấy mình như cấp trên của tôi,” Hoàng Đình Đình có chút đau đầu, “Cậu — ”

“Ăn trứng gà đi, mình đi thay quần áo trước.” Năng lực không màng đến lời nói của Lý Nghệ Đồng giờ đã tăng thêm một cấp bậc, tự động rời khỏi bàn ăn rồi đi lên lầu hai.

“Cậu biết đấy, chúng ta không có khả năng.”

Hoàng Đình Đình hít hít mũi, nàng không muốn tự nhiên cho người khác hy vọng, không có thì làm sao chờ đợi chứ.

Lý Nghệ Đồng thân thể cứng đờ, ngừng bước, chậm chạp không có phản ứng gì nữa, Hoàng Đình Đình nghĩ loại trầm mặc này thật đáng sợ, nín thở chờ đợi, thế nhưng Lý Nghệ Đồng rất nhanh đã đi lên lầu, dường như là phút chốc bị đả kích, bất quá chỉ để tầm năm giây.

Hoàng Đình Đình vô lực ngồi yên ở trước bàn, trước mặt là ly sữa còn bốc hơi, cốc cà phê đã sớm bị Lý Nghệ Đồng mang đi.

Không có lựa chọn nào khác.

Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, Hoàng Đình Đình thậm chí nghĩ Lý Nghệ Đồng chiếm giữ nửa phần cuộc sống của mình, mà quả thực là như vậy, bất luận trong hoàn cảnh khó khăn hay suôn sẻ, dường như chỉ cần nàng gọi một tiếng “Lý Nghệ Đồng”, người này sẽ lập tức xuất hiện, bất cứ khi nào bất cứ lúc nào.

Thế nhưng cái này cũng không thể làm cho Hoàng Đình Đình chấp nhận là Lý Nghệ Đồng thích mình, loại tình cảm nảy sinh ra trong điều kiện này thật sự rất khắc nghiệt, Hoàng Đình Đình cũng không thể không có Lý Nghệ Đồng ở bên, vì vậy mà nàng chỉ có thể từ chối.

Lý Nghệ Đồng nói không sao, Hoàng Đình Đình cũng sẽ tin là như thế.

Hoàng Đình Đình sau khi tốt nghiệp không lâu, thành lập một công ty thuộc da, lúc bắt đầu mọi thứ luôn khó khăn, Lý Nghệ Đồng không thể ung dung mà bên cạnh làm bạn, cùng Hoàng Đình Đình sóng vai vượt mọi gian nan, nên bây giờ đã dần phát triển hơn.

Thế nhưng từ từ, Hoàng Đình Đình nhận ra trước đây chính mình tin tưởng câu “Không sao” kia là ngu ngốc biết bao, nhưng  có thể đem tình cảm áp chế ổn thỏa như vậy, ngoại trừ Lý Nghệ Đồng cũng không có người khác.

Mình bây giờ ỷ lại như vậy, đúng, chính là ỷ lại, mới có thể nghiêm trọng như vậy. Hoàng Đình Đình vẫn nhắc nhở chính mình phải duy trì sự tỉnh táo, nàng mong muốn Lý Nghệ Đồng buông xuôi loại kiên trì này, bởi vì nàng biết mình không có khả năng cùng một cô gái quen biết mười năm đột nhiên nói một hồi yêu đương phong hoa tuyết nguyệt, cái này có hơi kỳ quái.

“Lý Nghệ Đồng, chúng ta thật sự không thích hợp.”

“Lý Nghệ Đồng, vì sao cậu lại thích tôi?”

“Lý Nghệ Đồng, không có khả năng.”

……..

Hoàng Đình Đình thậm chí cảm giác mình rất xấu, không thể tiếp tục xấu xa như thế.

Nhưng muốn minh bạch trái tim mình, thật rất khó khăn.

“Đi thôi.” Lý Nghệ Đồng đứng ở cửa, nhìn Hoàng Đình Đình còn đang ngây người, “Mặc áo khoác vào rồi đi, tôi thấy cậu hình như đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Hoàng Đình Đình nhìn Lý Nghệ Đồng lại là bộ dáng mọi ngày, thở dài đứng lên đi.

Từ từ sẽ đến.

Từ bệnh viện đi ra, Lý Nghệ Đồng chở Hoàng Đình Đình đến siêu thị, Hoàng Đình Đình nhịn không được mang theo bảng kiểm tra sức khoẻ quay sang Lý Nghệ Đồng vẻ mặt bình tĩnh mà nổi giận, “Đã nói là không có chuyện gì, mỗi ngày cậu đều thúc giục tôi đến bệnh viện, uổng công vô ích.”

“Ngày mai mình cùng cậu đi Nội Mông Cổ, thời tiết không tốt, để một mình cậu đi, làm mình lo lắng.” Lý Nghệ Đồng vô cùng bình tĩnh nói ra.

“Đều là do cậu sắp xếp hết, tôi có thể nói gì nữa.” Hoàng Đình Đình lười nói chuyện với Lý Nghệ Đồng, cái gì thời tiết không tốt, là mượn cớ mượn cớ mượn cớ!

————

Nhưng mà thời tiết thật rất không tốt, lúc đến Hồi Hột đã là ban đêm, bầu trời rất u ám. Hoàng Đình Đình cố ý muốn đi đến nông trường nhìn một chút, Lý Nghệ Đồng không nói gì, gọi xe cùng đi.

Xe vừa tới thảo nguyên, trời đã nổi lên trận mưa xối xả, loại khí trời này thật không thích hợp để đi tiếp. Hoàng Đình Đình có chút lo lắng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ôm cánh tay im lặng, Lý Nghệ Đồng cởi áo khoác đưa cho Hoàng Đình Đình, thăm dò phía trước, rồi cùng lái xe bàn bạc trao đổi, mưa có chiều hướng lớn hơn, lái xe cũng không đồng ý đi tiếp, đánh tay lái chuyển hướng, trên đường có nhiều tảng đá lớn và vũng nước, bầu trời tối đen nên lái xe cũng không chú ý, không may mắn xe rơi vào một hố nước, không thể chuyển động, vốn là một chiếc xe cũ kĩ, cũng giống như số mệnh đã hao tổn hết vậy.

“Tôi đi xuống xem một chút.” Lái xe vội vã cầm ô đi xuống xe, trong chốc lát quay lại gõ cửa sổ xe, Lý Nghệ Đồng vội vàng hạ cửa sổ xuống, ” Người nào đó phụ tôi dọn sạch đống bùn này được không.” Lái xe nói lớn, nhằm át tiếng mưa rơi.

Lý Nghệ Đồng quay đầu lại nhấn tay Hoàng Đình Đình, “Cậu ở phía trên đợi, mình đi xuống xem một chút, đừng sợ.”

“Tôi đi cùng với cậu!” Hoàng Đình Đình níu tay áo Lý Nghệ Đồng.

“Nghe lời. Cậu không nên xuống phía dưới.” Thanh âm tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại mang theo tràn đầy chân thật đáng tin, Lý Nghệ Đồng dùng trán mình chạm trán Hoàng Đình Đình, xoay người mở cửa xe nhảy xuống.

Mười phút trôi qua, Lý Nghệ Đồng vẫn chưa trở lại, Hoàng Đình Đình hạ kính xe xuống gọi tên Lý Nghệ Đồng, trong lòng xen lẫn sợ hãi cùng lo lắng.

“Cậu đóng cửa sổ lại đi, một lát nữa là xong!” giọng Lý Nghệ Đồng từ trong mưa truyền đến, cũng không lớn lắm, Hoàng Đình Đình lại nghe rằng, “Đóng cửa sổ lại đi, mưa sẽ tạt vào, cậu sẽ bị lạnh!”

Hoàng Đình Đình ý thức trở lại, đem cửa sổ đóng kỹ, đầu tựa vào kính nhìn ra bên ngoài, Hoàng Đình Đình đột nhiên cảm thấy, chính mình rất nhớ Lý Nghệ Đồng, dù là mười phút không thấy, vẫn rất nhớ cô, từ trước đến nay chưa từng cảm giác như vậy.

Khoảng nửa tiếng sau, hai người mới trở lại xe, Lý Nghệ Đồng cả người đã ướt đẫm.

Tuy nhiên xe cuối cùng cũng có thể lần nữa lên đường.

“Không có chuyện gì, quay về khách sạn mình tắm một chút là tốt trở lại.” Lý Nghệ Đồng ôn nhu cười với Hoàng Đình Đình, trên chóp mũi vẫn còn rơi xuống một chút nước, “Cậu có lạnh không, mặc áo khoác vào đi.”

Hoàng Đình Đình cắn môi không nói, Lý Nghệ Đồng bất đắc dĩ đưa tay kéo khóa áo khoác lại cho nàng, “Thời tiết sẽ tốt trở lại, chúng ta không cần vội.” Cô cho rằng Hoàng Đình Đình bởi vì không xem được nguồn hàng nên tức giận, vội vàng nhẹ giọng an ủi.

“Tôi sợ cậu có chuyện!” Hoàng Đình Đình thậm chí còn khóc nức nở.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, không phải mình đã ở đây sao?” Lý Nghệ Đồng vội vàng ôm lấy Hoàng Đình Đình, cẩn thận trấn an nói.

“Nếu như tôi vẫn không đáp ứng cậu, cậu vẫn ở bên cạnh tôi sao?” Thật vất vả Hoàng Đình Đình mới tỉnh táo lại, cũng không đoái hoài tới lái xe, ngẩng đầu hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Ừ, mình không thể rời cậu.” Lý Nghệ Đồng biết Hoàng Đình Đình ý chỉ cái gì, tình yêu âm thầm mấy năm nay, căn bản không cần suy đoán.

“Cậu thật tốt, cậu có biết không? Cậu đối với tôi thật tốt.”

“Mình nguyện ý như vậy, vì cậu. Nhưng mà, thực sự không có khả năng sao, Đình Đình, mình cho rằng tất cả đều có khả năng.”

Hoàng Đình Đình thở dài, không nói nữa, chỉ là lặng lẽ cầm tay Lý Nghệ Đồng trong tay mình.

“Vậy cậu đừng có ân hận nhé.” Hoàng Đình Đình gằn từng chữ mà nói, “Tôi chấp nhận cậu.”

Lý Nghệ Đồng lòng bàn tay ẩm ướt, cực kỳ giống trái tim Hoàng Đình Đình lúc này, mềm mại như nước, nhưng lại đặc biệt ấm áp, không hề lạnh chút nào.

Trong cơn mưa tầm tã, Hoàng Đình Đình nhớ lại viễn cảnh lần đầu tiên gặp Lý Nghệ Đồng ————

Vào thời khắc đó cũng đẹp như lúc này, hai người cũng đều có chút thấp thỏm hồi hộp.

“Xin chào, tôi là Lý Nghệ Đồng.”

“Xin chào, tôi là Hoàng Đình Đình.”

Thời gian vốn không thể quay trở lại, nhưng tình yêu nơi mà thời gian vẫn không ngừng lưu chuyển, là mãi mãi.

Âm thanh vẫn không ngừng trôi.

Bình luận về bài viết này